Chương 2

Chương 2: Moka thông minh.

“Tôi đối với cổ đông của công ty quản lý không có hứng thú.” Dạ Phong Vũ nhíu mày,“Có cần tôi gọi điện thoại cho cảnh sát, giúp anh tìm chó không ?”

“Không cần, sẽ có người xử lý chuyện này, không cần phải tăng thêm áp lực cho người khác.” Augustine lấy ra khăn tay tùy ý đặt lên lòng bàn tay,“Đi thôi, nếu không đoán sai, chúng ta có lẽ giống nhau đi tới cùng một phòng khám.”

……

Số nhà 27 là một gian nhà gỗ trên núi, bốn phía mọc đầy dây leo, nếu không phải trước cửa phòng bệnh có bảng hiệu nho nhỏ, không chừng đa số người qua đường đều nghĩ nơi này là một danh lam thắng cảnh. Về phần vị trí hẻo lánh, ngược lại không phải bởi vì chính phủ quy hoạch sai lầm, mà là bởi vì so với dưới chân núi mà nói, nơi này càng thêm yên tĩnh có thể trợ giúp người bệnh thả lỏng thần kinh cẳng thẳng, cho nên bác sỹ Grey xin phép  đem phòng khám dời lên núi.

“Tạm biệt, tiểu thiên thần.” Y tá ôm một bệnh nhân nhỏ tuổi, vẻ mặt tươi cười đem bé giao cho người nhà.

“Tạm biệt…Sweety !” Bé gái ngoan ngoãn vẫy vẫy tay, xoay người muốn nhào vào ôm mẹ mình, kết quả là gặp hai nam nhân toàn thân ướt sủng đang đi vào, một trong đó còn đang chảy máu, vì thế liền lập tức bị dọa sợ khóc !

Augustine:“……”

Dạ Phong Vũ:“……”

“Oh, ngài Augustine , ngài làm sao lại trở thành cái bộ dạng này.” Y tá cũng bị hoảng sợ, vội vàng đem hai người mời vào phòng khám,“Chờ một lát, tôi đi lấy khăn tới.”

“Cô tốt nhất nên xử lý trước vết thương trên tay hắn một chút, nếu không sẽ nhiễm trùng.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở,“Còn nữa, tôi hẹn bác sỹ 9h, muốn đưa cho cô ấy một vài thứ.”

“Đừng lo lắng, bác sỹ Grey hôm nay không có hẹn ai.” Y tá sau khi gọi điện thoại xong, đem khăn mặt đưa qua,“Cô ấy còn có một ít chuyện phải xử lý, sau đó lập tức sẽ xuống ngay, ngài trước tiên có thể uống một tách trà nóng.”

“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ đem tóc lau khô, động tác tùy ý lại gợi cảm.

Một vị y tá trẻ tuổi khác bưng khay tới, nhìn hắn như nai vàng ngơ ngác.

“Lady.” Augustine trêu ghẹo,“Cô có thể lựa chọn trước tiên ngắm anh chàng đẹp trai, hoặc là giúp tôi xử lý miệng vết thương trước, xem ra hai loại nhiệm vụ này không thể cùng nhau hoàn thành.”

Cô y tá tay run một cái, một lượng lớn thuốc bột trực tiếp rơi trên vết thương.

Augustine nhất thời đau đến hít một hơi lạnh.

Dạ Phong Vũ lắc lắc chén trà trong tay, sung sướng cười trên sự đau khổ của người khác.

Quấy rầy Lady đáng đời.

Năm phút đồng hồ sau trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, bác sỹ Grey sau khi xuống lầu nhìn thấy hai người ướt sũng, cũng như dự đoán đều kinh ngạc :“Trên đường xảy ra chuyện gì?”

“Tìm không thấy số nhà 27, lại gặp phải thời tiết xui xẻo, cho nên ở trong núi làm chậm trễ một ít thời gian.” Dạ Phong Vũ đứng lên, đem tài liệu trong túi lấy ra,“Đây là bác sỹ Dương nhờ tôi đưa cho cô một ít tài liều về bệnh của ngài ấy.”

“Cám ơn.” bác sỹ Grey cùng hắn ôm một cái,“Hôm nay còn có chuyện khác không? nếu như không bận có thể lưu lại cùng nhau ăn trưa, con tôi rất thích hình anh chụp quảng cáo xe.”

Dạ Phong Vũ cười cười:“Không thành vấn đề, tôi cũng có chút chuyện liên quan đến bệnh trầm cảm muốn nhờ bác sỹ tư vấn.”

“Ngài Augustine thì sao muốn cùng nhau đi chứ ?” Grey lại hỏi,“Sau khi ăn cơm trưa xong, chúng ta sẽ vào rừng bên trong có tổ chức một buổi tiệc âm nhạc  nhỏ , có thể giúp ngài thả lỏng tinh thần.”

Augustine nhíu mày, rất sảng khoái chấp nhận:“ok.”

Xung quanh phòng khám có một nông trường lớn, không khí trong lành phạm vi rộng rãi , đúng là một nơi tốt để thư giãn.

“Ngài công tác quá mệt mỏi.” Bác sỹ Grey xoa bóp giúp hắn bằng tinh dầu,“Có lẽ ngài có thể suy nghĩ về việc nghĩ ngơi dài hạn.”

“Năm tiếng, có tính là dài không ?” Augustine nhắm mắt lại nằm trên giường bệnh ,“Đây là ngày nghĩ dài nhất tôi có được.”

“Một tình yêu tuyệt vời cũng có thể làm ngài giảm bớt áp lực.” giọng nói bác sỹ Grey nhẹ nhàng vang lên.

“Tôi không cảm thấy có người tình sẽ làm tôi thả lỏng tâm tình.” Augustine giọng nói lười nhác.

“Không phải người tình, mà là người yêu.” Bác sỹ Grey lại lấy một bình tinh dầu:“Ngài dường như đối với khái niệm tình yêu có chút nhầm lẫn .”

“Phải không?” Augustine cười cười,“Có lẽ vậy, nhưng trước mắt mà nói tôi càng muốn mau chóng giải quyết hết phiền phức trong tay, sau đó ngủ một giấc thật ngon.”

Mưa lớn đã ngừng lại, Dạ Phong Vũ một mình đi dạo trong nông trường, lại gặp được một bé gái mặc váy hồng đang đút thức ăn cho nai con.

“Hi, công chúa.” Dạ Phong Vũ cười ngồi xổm bên người nhóc.

“Hi, hoàng tử.” Bé gái tại trên váy chà lau, cùng hắn nắm tay một cái.

Bên ngoài truyền đến tiếng hét cùng tiếng cười, Augustine sau khi trị liệu đứng ở bên cửa sổ, chỉ thấy Dạ Phong Vũ đang ôm Cindy đang cưỡi ngựa, hai người trên đầu đều mang vòng hoa, có chút đáng yêu lại có chút buồn cười.

“Ôi trời !” Bác sỹ Grey đau đầu,“Hi vọng chưa có nguy hiểm gì, tôi phải xuống lầu ngăn bọn họ.”

“Hắn nhìn qua hoàn toàn không giống như có bệnh trầm cảm.” Augustine nhíu mày.

“Tôi nghĩ ngài hiểu lầm, hắn chỉ là tiện đường mang tài liệu đến giúp tôi thôi .” Grey rửa tay ” Bác sỹ Dương là bạn học trước đây của tôi cũng là bạn thân của Dạ.”

“Thảo nào !!!.” Augustine cười cười, cùng Grey xuống lầu, chuẩn bị tham gia buổi tiệc trưa.

Trên chiếc bàn dài bày thật nhiều những món điểm tâm ngọt cùng đồ uống, Dạ Phong Vũ tựa vào bức tường tùy ý lật xem đĩa nhạc trong tay, ánh sáng ấm áp rọi vào trên người hắn, cả người giống như được bao phủ một quầng sáng màu vàng .

Augustine từ trên sô pha đứng lên, bưng lên ly nước trái cây vừa định đi qua, di động lại bắt đầu rung rung vang lên, là trợ lý điện thoại nói công ty có một chút việc cần lập tức trở về xử lý.

“Muốn rời đi ?” Bác sỹ sau khi nghe được thật đáng tiếc,“Thế nhưng chúng ta có buổi âm nhạc rất đặc sắc.”

“Xin lỗi, hi vọng lần sau có thể tham dự.” Augustine cùng cô ôm một cái,“Cindy ở nơi nào? Tôi muốn nói lời tạm biệt với bé.”

Grey chỉ chỉ góc sô pha, chỉ thấy bé gái đang ngồi ở trong lòng Dạ Phong Vũ nghe hắn kể chuyện xưa.

“Được rồi.” Augustine bật cười,“Hình ảnh rất đẹp, tôi dường như không nên quấy rầy.”

“Hi vọng ngài có thể suy nghĩ lời đề nghị của tôi, cố gắng nghĩ ngơi cho tốt.” Bác sỹ Grey đem áo khoác đưa cho hắn,“Đối với thân thể ngài mới tốt.”

Augustine gật gật đầu, đi nhanh ra phòng khám.

Nhạc hội trong rừng rậm vừa đáng yêu vừa đặc sắc , còn tặng kèm sandwich bữa tối. Sau khi tậm biệt, Cindy lưu luyến không rời, nhất định phải gặp mặt một ngày nào đó, mới buông tay thả hắn đi. Về nhà đã là 7,8h tối, hắn thấy có một con chó đang quang quẩn trong góc đường  .

“Moka?” Dạ Phong Vũ nghi hoặc dừng bước lại.

Moka đang chuyên tâm lục lọi thùng rác.

“Moka.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó.

Moka quay đầu, ánh mắt không hề đề phòng lại ướt át.( cũng biết làm nũng :v )

“Lại chưa đem mày tìm trở về sao?.” Dạ Phong Vũ ở trong tay lót tờ khăn giấy, đem nó từ trong thùng rác lôi ra đến hộp đồ uống cùng hộp thuốc lá một lần nữa bỏ lại thùng rác, sau đó liền cầm nữa đoạn dẫn dây thừng dắt nó trở về chung cư.

“Dạ, hiện tại sao lại gọi cho tôi?” Bác sỹ Grey có chút ngạc nhiên.

“Tôi nghĩ cô có lẽ có cách liên lạc với Augustine .” Dạ Phong Vũ vừa đút Moka ăn thịt gà vừa hỏi,“Tôi nhặt được con chó của y.”

Moka ăn sạch cả một hộp thịt gà, vẫn chưa thỏa mãn ngửi ngửi hộp giấy.

Dạ Phong Vũ đem số điện thoại ghi lên giấy, gọi tới nhưng bị tắt máy.

“Bị vứt bỏ rồi!.” Dạ Phong Vũ đành phải nhắn một tin , thuận tiện xoa xoa lông của nó.

Moka miệng mở rộng hà hơi, thậm chí còn ý đồ cắn vớ và cái remot, hoàn toàn không có tính tự giác của một con chó nhà giàu.

Ba giờ sau, Augustine cuối cùng cũng gọi lại:“ Cậu nhặt được Moka?”

“Ừ, nó hiện tại đang cắn sô pha.” Dạ Phong Vũ giọng nói lười biếng,“Cho nên anh nên mau chóng đem nó đi đi.”

Augustine giật nhẹ caravat, khóe miệng cong lên rất không có trách nhiệm :“Ngại quá, tôi đã bay đến nước Pháp, cho nên chỉ có thể nhờ cậu giúp tôi nuôi nó một tuần.”

“Tôi không cảm thấy anh sẽ mang theo cả quản gia đi nước Pháp.” Dạ Phong Vũ mở tủ lạnh.

Moka lập tức vui sướng xông lại.

Dạ Phong Vũ:“……”

“Cám ơn.” Augustine chỉ coi không nghe thấy,“Tạm biệt.”

Sau khi cúp điện thoại, Dạ Phong Vũ lắc đầu, đem Moka mang đến phòng tắm rửa.

Một tuần sau, Augustine mang theo một chai rượu tới.

“Ô ô !”Moka đang cắn một cái đùi gà, cũng không thèm liếc mắt nhìn chủ nhân nó một cái.

Nhà rất lớn, bất quá lại không có bao nhiêu đồ dùng. Dạ Phong Vũ bưng cho hắn một ly hồng trà:“Thêm đường được chứ?”

“Được, cám ơn.” Augustine tiếp nhận Hồng Trà thuận tiện cầm món đồ chơi bằng nhựa có trăm lỗ thủng trên ghế sôpha :“Cái này…..!”

Lời còn chưa nói hết, Moka cũng đã hùng hổ xông tới, đem đồ chơi đoạt lại ngậm trong miệng. toàn bộ nước trà đổ xuống bộ âu phục đắt tiền, lưu lại một vết màu nâu khó coi.

Moka ngồi xuổm ở tủ để TV, trên cao nhìn xuống nhìn hắn.

Augustine:“……”

“Đó là món đồ chơi nó thích nhất.” Dạ Phong Vũ đem hộp khăn tay đưa cho hắn,“Có cần đi toilet xử lý một chút sao?”

Mắt thấy tư thế của Moka còn có thể bổ nhào vào hộp khăn giấy, Augustine nhấc tay đầu hàng:“Không cần, tôi liền mang nó trở về, cám ơn cậu khoảng thời gian này chăm sóc nó.”

Dạ Phong Vũ cười cười, đem dây đắt đưa cho hắn:“Đừng khách sáo.”

Moka vừa mới bắt đầu còn có chút ngơ ngác, đang lúc bị Augustine dắt đi tới cửa, cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, vì thế liền rầm rầm nằm bò trên sàn , phát ra ô ô ô tiếng kháng nghị.

“Ngoan, nghe lời về nhà, tao có thời gian sẽ tới thăm mày.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống, tay xoa xoa đầu nó.

Moka tránh thoát khỏi dây thừng, nhanh chóng trốn đến phòng ngủ, còn để cái mông nó ngay cửa.

Augustine:“……”

Nếu hắn nhớ không lầm, chỉ có bị nhặt được bảy ngày thôi mà? hiện tại là tình huống gì đây?.

Dạ Phong Vũ mở ra cửa phòng ngủ, Moka nhanh chóng đem đầu chui dưới giường, chỉ để lại mông cùng cái đuôi ở bên ngoài rất rõ ràng.

Trốn kỹ ghê.

Augustine tựa vào cửa, cảm giác tâm tình rất là phức tạp.

Ngu ngốc như thế, không bằng bỏ luôn đi……

Chương 1

Chương 1 : Phòng khám bệnh số 27 ở đâu?

Một buổi chiều ngày hè, trên bầu trời mây đen mù mịt , không khí ôi bức và ẩm ướt, dường như lúc nào cũng có thể nhỏ giọt .

“Anh họ.” Trình Hạ gọi điện thoại tới,“Em vừa xem dự báo thời tiết, núi Vân Nam bên đó chắc sẽ có mưa lớn , anh lúc nào trở về?”

“Lập tức, anh đã ra khỏi núi .” Ngón tay thon dài sạch sẽ cầm lái, áo sơ mi chỉnh tề, tay áo xoắn lên khuỷa tay, giọng nói cùng khóe miệng hơi nhếch lên trở nên gợi cảm.

“Vậy là tốt rồi.” Trình Hạ giúp hắn đem tài liệu thu dọn để trên bài ,“Em đi đến công ty trước, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Dạ Phong Vũ cúp điện thoại, dưới chân đạp cần ga, chiếc xe thể thao màu bạc một đường vun vút chạy về hướng thành phố B.

Trong giới giải trí, danh tiếng Dạ Phong Vũ vẫn luôn bị người khác bàn tán xôn xao. Lúc ra mắt với một vẻ ngoài xuất sắc gợi tình, tuy rằng đã được công ty giữ kín, nhưng trên mạng cũng đang loan truyền hình ảnh với tốc độ chóng mặt . Ngũ quan con lai trên màn ảnh có ưu thế vượt trội, ánh mắt đen tuyền như vực thẳm, nụ cười tao nhã mê người , lúc giơ tay như là muốn đem toàn bộ thế giới nắm trong tay.

Vì thế làm người xem cũng tự giác bỏ qua những hình ảnh xấu cùng những lỗi của nội dung bộ phim, hết sức chăm chú chìm đắm trong vẻ đẹp của nhân vật, đồng thời trong một tháng sau đó công ty cũng tận tình đem hắn nâng lên địa vị đứng đầu.

Có năng lực thu hút sự chú ý của người khác là chuyện tốt, nhưng loại phương thức ra mắt này cũng không tránh được việc bị chỉ trích , bởi vậy bây giờ trong giới giải trí chỉ cần có người đề cạp đến phương thức ra mắt như thức ăn nhanh này là sẽ trước tiên nghĩ đến hắn.

Cho dù bên ngoài đánh giá thế nào làm sao, tựa hồ đối với Dạ Phong Vũ cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Đang lúc nổi tiếng với tốc độ ánh sáng, hắn lại không có hưởng ứng khán giả lên tiếng kêu gọi chụp ảnh quảng cáo, cũng không có giống báo chí suy đoán là cùng đạo diễn nào đó hợp tác đóng phim, mà là một mình bay qua nước Pháp, hoàn toàn  biến mất ở trong mắt công chúng.

Hai năm sau khi đạo diễn Lộc Minh Tân người Pháp gốc Hoa công chiếu một bộ phim điện ảnh, người xem trong nước đối với thể loại phim nghệ thuật văn hóa khác biệt này từ trước đến nay ít có hứng thú, mua vé xem phim phần lớn là lãng phí thời gian, nhưng ngoài ý muốn phát hiện hình ảnh Dạ Phong Vũ trong phim — mặc dù chỉ là một vai phụ không lời kịch, nhưng khi hắn chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi, khóe miệng nhếch lên một độ cong gợi cảm, vẫn chính xác đánh trúng vào tâm một số lượng lớn các cô gái. Vì thế Dạ Phong Vũ cũng thành một trong số ít người trong giới , có thể liên tục hai lần được hưởng thụ tư vị của nghệ sĩ  “Một đêm nổi tiếng” .

Sau bộ phim công chiếu , các fans vẫn lo lắng đề phòng sợ hắn lại sẽ giống lần trước chơi trò biến mất , mãi đến khi tin tức của buổi họp báo xác định hắn sẽ chính thức tiếp diễn trong một bộ phim mới của đạo diễn Morrie về đề tài bắn súng, cuối cùng mới là nhẹ nhàng thở ra.

Ra mắt là một diễn viên có ngoại hình xinh đẹp , phim đề tài bắn súng ,  công ty quản lý là một trong số công ty to lớn nhất nhì trong nước, từ nay về sau diễn xuất trong những bộ phim cũng đều rất được khen ngợi, thậm chí từng diễn qua nam chính , trong giới giải trí cũng xem như thuận bườm xui gió, làm mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tị, dĩ nhiên không thể thiếu những tin tức tiêu cực — từ diễn xuất đến danh dự bị công kích nhiều lần, nhưng chỉ có một điều, bọn antifan cũng phải thừa nhận, ngoại hình hắn quả thật hoàn mỹ vô khuyết, có thể nói đứng đầu trong giới nam diễn viên.

Xe thể thao vững vàng dừng lại trong tầng hầm để xe, bên ngoài mưa to tầm tã, đem không khí trong mấy ngày liên tục nóng bức hòa tan không ít . Trình Hạ trước khi rời biệt thự, đã giúp hắn đem tất cả hành lý thu xếp xong, vé máy bay cùng hộ chiếu cũng được để ở trên bàn để dễ dàng nhìn thấy.

Chuông điện thoại vang lên, Dạ Phong Vũ liếc nhìn số điện thoại hiển thị, cảm giác có chút đau đầu, mở quầy rượu lấy rượu rót ra ly, mới tiếp điện thoại.

“Cậu muốn đi Ý ?” Đối phương rõ ràng rất kinh ngạc.

“Đạo diễn Chung, thật đáng tiếc hiện giờ tôi không thể tiếp nhận bộ phim nào được.” Dạ Phong Vũ lịch sự lễ độ,“Ba tháng kế tiếp, đều là thời gian nghĩ phép cá nhân của tôi.”

“Diễn xuất so nghỉ phép quan trọng hơn?.” Chung Ly Phong Bạch giọng nói vang lên.

“Thật xin lỗi.” Dạ Phong Vũ đem ly rượu không để ở một bên,“Chúng ta ba tháng sau gặp.”

Chung Ly Phong Bạch trong lòng khó chịu, thế cho nên sau khi tắt điện thoại ,không thể không nổi khùng đi vòng vòng quanh giường trong phòng ngủ lấy bình tĩnh.

Chính mình lại !

Bị !

Cự tuyệt !

A !

Này !

Phũ phàng khiến lòng người tan nát !

Thế giới !

Dạ Phong Vũ nghiêng người dựa vào trên sô pha, lười biếng xem màn mưa dội vào cửa sổ, cảm giác bản thân đã thật lâu không có nhàn rỗi như thế . Thật ra dựa theo kế hoạch công việc, ba tháng kế tiếp có một bộ phim lớn nói về đề tài cá sấu, nhưng bên phía đầu tư lại xảy ra chút vấn đề, bộ phim bị dời lại vô thời hạn, lịch chiếu thì trống không, đúng lúc mượn cớ đi nghĩ ngơi ở Châu Âu một thời gian.

Sáng sớm hôm sau, Trình Hạ lái xe đem hắn đưa đến sân bay: “Thay em hỏi thăm dì.”

Dạ Phong Vũ xoa xoa đầu hắn, xách valy hành lý đi đến cửa kiểm tra.

Thẳng đến máy bay cất cánh, Trình Hạ mới đăng lên trang cá nhân, lấy thân phận trợ lý bày tỏ trạng thái, biểu thị Dạ Phong Vũ ba tháng kế tiếp sẽ nghỉ phép, không có sắp xếp  bất kỳ công việc nào.

Mặc dù có chút tiếc nuối bộ phim bị gác lại, nhưng fan vẫn là rất quan tâm, tranh nhau cầu chúc đi chơi vui vẻ , đồng thời tỏ ý phải thường xuyên chụp hình cho chúng ta xem.

Mười mấy tiếng sau, máy ba hạ cánh đúng giờ xuống sân bay Milan , đợi khi Dạ Phong Vũ về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối , chỉ có quán rượu dưới lầu bên trong có bán pizza.

“Hi, đã lâu không gặp !” Ông chủ là một ông chú nghiện rượu, rõ ràng cùng hắn rất quen thuộc.

“Một ly mojito.” Dạ Phong Vũ ngồi trên ghế, ngắm nhìn bốn phía sau đó đùa giỡn :“Không có dấu vết của nữ chủ nhân, rõ ràng anh còn chưa theo đuổi được Lisa.”

Ông chú đem pizza nóng hỏi từ lò nướng lấy ra, oán giận nói:“Lần sau cậu có thể giả vờ không phát hiện chuyện này.”

Bên trên Pizza được phủ đầy thịt hun khói cùng pho mai , còn có một chút lạnh lẽo đêm mưa, cũng được coi là món ăn ngon.

“Ngày mai có muốn lại đây không? sẽ có trận bóng vui hết mình.” Ông chú đem ly rượu đẩy đi tới.

“Ngày mai tôi có việc.” Dạ Phong Vũ nhún vai,“Sợ là không được.”

Cùng lúc đó, tại góc đường bên trong lâu đài cổ, quản gia tóc bạc nho nhã lễ độ , đem một cặp văn kiện đặt lên bàn:“Đây là toàn bộ tư liệu về Mại Uy , còn có đã thay ngài hiện thời gian gặp bác sỹ Grey bên kia, vào lúc buổi sáng ngày mai 10 giờ.”

Augustine tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi xoay tròn chiếc nhẫn Rubi trên ngón trỏ, vẻ  mặt suy tư.

Quản gia khom lưng rời khỏi thư phòng, nhẹ nhàng thay hắn đóng cửa lại.Ngoài hành lang trên trần nhà đèn thủy tinh phát ra ánh sáng âm u, đá cẩm thạch màu đen đem vẻ đẹp của hoa hồng đỏ càng hiện lên yêu diễm, như là bị máu nhuộm dần.

Báo chí đối Augustine vẫn luôn quan tâm hết sức, nhưng chưa bao giờ đào được bất cứ scandal nào về hắn.

“Đem tất cả hỉ nộ ái ố giao cho cùng một người, là quyết định quá mức mạo hiểm.”.

Vì lẽ đó chẳng thà không yêu.

Sau khi tắm xong, Augustine khoác áo tắm, bản thân rót chén rượu đỏ —

mấy tháng này có lẽ là bởi vì làm việc quá độ, thần kinh có chút suy

nhược, bởi vậy mới phải định kỳ đi khám ở chỗ bác sỹ Grey.

Gần đây thời tiết ở Milan cũng không tốt, buổi sáng đi ra ngoài vẫn là ánh nắng mặt trời , sau khi xuống xe liền mưa to tầm tã, Dạ Phong Vũ bung dù đứng ở cửa, nhìn kỹ bản đồ trong tay, số nhà 27.

Đi qua con hẻm nhỏ như mê cung, cuối cùng tìm đến số 29, sau đó là 28, cùng……26.

Không ngờ lại gặp tình huống này, Dạ Phong Vũ lại cẩn thận tìm tìm, vẫn không tìm được số nhà 27, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, liên tục hỏi người đi đường cũng không thấy.

“Xin chào, tôi có hẹn bác sỹ Grey lúc 9 giờ.” Dạ Phong Vũ tìm ra số điện thoại, “Nhưng mà không tìm được số nhà 27.”

“Thân ái, anh chỉ cần nhắm mắt lại, đi về phía số nhà 26 và 28, liền có thể phát hiện phòng khám số 27.” Cô y tá trêu ghẹo,“Giống như là lúc Harry Potter ở nhà ga vậy.” ( chỗ này bạn nào coi phim HP liền biết ha.)

Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười:“Bên ngoài mưa rất lớn.”

Lại một tiếng sấm sét ầm ầm vang lên, cô y tá cuối cùng cũng ý thức được lúc này đùa cợt không thích hợp cho lắm, vì thế nhanh chóng nói cho hắn biết đường đi chính xác , băng qua con đường mòn hoa viên lại hướng về phía ngọn núi đi tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đại khái 30 phút đồng hồ sau sẽ đến.

……

Mưa càng lúc càng lớn, ngay lúc này không nên rối rắm tại sao số nhà 27 này dường như bị chính phủ quy hoạch ở khu hẻo lánh, thời gian đã đến 8h30, cầm cây dù che trong  mưa lớn càng thêm vất vả, Dạ Phong Vũ khép dù lại, một đường hướng về phía ngọn núi chạy đi.

Ven đường rừng cây sột soạt, đột nhiên lao tới một con chó Alaska màu trắng như tuyết . Dạ Phong Vũ đột nhiên không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa bị nó bổ nhào.

“Moka !” Augustine theo ở phía sau, cầm trong tay một đoạn dây thừng bị đứt rời.

Con chó màu trắng Alaska tốc độ chạy có thể nói như điện giật , chỉ trong chớp mắt chạy trốn mất dạng dần biến mất cuối chân núi . ( Moka là ông mai nha :v )

Augustine mệt mỏi tựa vào trên cây, cảm giác đây là một ngày xui xẻo nhất của bản thân. Vốn là muốn trước đó đi bộ đến phòng khám, không nghĩ tới trên đường lại gặp được mưa lớn, lại nghe được tiếng sấm sét như xé rách màn mưa ,Moka có thể cũng bị dọa đến một chút , đột nhiên liền bắt đầu nổi khùng chạy như điên, cuối cùng còn làm đứt dây thừng.

“Tay anh đang chảy máu.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.

Augustine đem nửa đoạn dây thừng bị đứt ném qua một bên, lòng bàn tay bị cắt ngang một đường.

“Xử lý không tốt nói sẽ nhiễm trùng.” Dạ Phong Vũ nói,“Trên núi có phòng khám, có lẽ tôi có thể mang anh đi băng bó một chút.”

Augustine có chút hứng thú nhìn hắn, tuy rằng bị mưa lớn làm ướt , nam nhân trước mặt cũng không có chút nhếch nhác, áo sơmi ướt đẫm ghé dính sát vào trên người, ngược lại có chút mê hoặc lòng người.

“Tôi chỉ là đề nghị, anh cũng có thể không chấp nhận.” Dạ Phong Vũ nhún vai, xoay người định rời đi.

“Ánh mắt không tệ ! ” Augustine xoắn tay áo , hờ hững nói một câu.

Dạ Phong Vũ nhíu mày dừng bước lại.

“Cậu là nghệ sỹ của công ty truyền thông Đông Hoàn ?” Augustine nhếch miệng , đôi mắt màu xanh có chút chế giễu :“Nếu thật là vậy, tôi đây coi như là ông chủ của cậu.”